(Doithaydoikhitathaydoi) – Có lẽ câu nói này nhiều người đã nghe, nhưng mấy ai làm được. Con người thường sợ mất đi những gì mình có nên cố giữ mà càng giữ thì càng mệt.
Buông bỏ không dễ, bản thân mỗi người càng lớn lại càng có nhiều thứ không thể buông bỏ như gia đình, tài sản, tình cảm, công việc, sự nghiệp, tiếng tăm…
Vì thế, tôi không khuyên ai hãy buông bỏ, chắc chỉ có Phật mới có thể buông hết. Nhưng bạn có thể buông xuống một lúc. Giống như khi bạn gánh một cái ba lô quá nặng và đi trên một con đường dài, đôi khi bạn sẽ mệt. Vậy thì hãy đặt ba lô xuống và nghỉ một lát đi, đừng cố.
Nếu mệt quá thì nghỉ
Sau hơn một tháng nghỉ dịch, tôi bắt đầu lâm vào trạng thái stress vì tù túng. Bình thường, mỗi ngày đi làm, chiều về lo một bữa ăn, thậm chí có hôm còn đi ăn ngoài. Giờ thì mỗi ngày dậy là loanh quanh với 100 việc nhà, việc công ty, chăm con… khiến tôi muốn xù đầu.
Lúc đầu, việc có thời gian ngủ nướng, không phải di chuyển đến công ty và có thời gian cho chồng con khiến tôi cảm thấy khá hài lòng. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng trôi qua và tôi bắt đầu mệt mỏi khi 24/24 giờ ở nhà với con. Bên cạnh đó những lo lắng về tình hình bệnh dịch, thu nhập giảm sút… càng khiến đầu tôi luôn trong trạng thái căng cứng.
Tối qua, đỉnh điểm tôi đã la hét và đổ lỗi cho con làm tôi căng thẳng. Bệnh đau đầu của tôi tái phát và tôi không thể ngủ được cho đến 3h sáng.
Tôi biết mình bắt đầu quá tải về cảm xúc. Tôi cần một khoảng lặng. Thế là tôi bỏ xuống công viên ngồi 2 tiếng, không điện thoại, không con cái, không công việc và chỉ ngồi đó ngắm cỏ cây một mình.
Thế thôi mà tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều
Không cố gắng làm cho mọi chuyện hoàn hảo
Một trong những điều làm tôi dễ mệt mỏi khi ở với con đó là tôi kỳ vọng quá nhiều. Nếu tôi bớt để mắt đến con, không đòi hỏi con phải học, chơi và làm việc nhà theo thời khóa biểu thì chắc tôi không đến nỗi quá stress.
Tuy nhiên, do lo sợ con sẽ chúi mũi vào tivi và iPad (mà chắc chắn là như thế) nên tôi cố gắng suy nghĩ, thiết kế bao nhiêu là kế hoạch để con hoàn thành nhằm giảm bớt sự chú ý của con vào loại hình giải trí mà con yêu thích.
Vì thế, con tôi không vui, cố gắng tìm cách trì hoãn công việc và suốt ngày làm phiền tôi hòng mong tôi cho con coi tivi, hoặc chơi với con. Chính vì thế, tôi càng điên tiết và mệt mỏi vì mọi việc không như mình mong muốn.
Tôi không biết các bà mẹ khác có giống tôi không. Nhưng tôi thực sự kiệt sức vì mong muốn con tôi sẽ hiểu chuyện như “con nhà người ta”
Và hôm nay, tôi quyết định mặc kệ, để được nghỉ ngơi, tôi cần phải thỏa hiệp. Có lẽ, một hoặc hai ngày xem ti vi thoải mái cũng chẳng hại gì đâu nhỉ.
Đôi khi buông bỏ kỳ vọng mọi chuyện hoàn hảo cũng thật tuyệt.