Khi còn son rỗi, trong một lần giận nhau với chồng, mình đăng một câu vu vơ trên mạng xã hội. Lúc đó, mình nhận được tin nhắn quan tâm của bạn, một người mà đã nhiều năm không liên lạc. Chỉ một tin nhắn nhưng với linh cảm của người phụ nữ đã lập gia đình, mình biết bạn gặp vấn đề về tình cảm. Mình lập tức gọi cho bạn và tâm sự. Lúc này gia đình bạn có chuyện.
Chồng bạn ngoại tình với một nữ đồng nghiệp. Và đau đớn hơn là anh ta chẳng hề che giấu điều này. Khi bạn biết, anh ấy còn thẳng thắn tuyên bố muốn li dị.
Lúc này, còn trẻ tuổi non nớt, nên tôi đã không ngần ngại khuyên bạn “Đã phản bội thì ly hôn, tha thứ sao được. Huống chi vấn đề là người ta không ăn năn, cũng chả có ý cần mình tha thứ thì tiếp tục làm sao“. Ừ rồi ly hôn, bạn ấy vật vã lắm. Lắm lúc, bạn ấy gọi cho tôi và nói: “Tao có quá vội vã không? Có phải nếu tao chịu tha thứ, mọi chuyện sẽ khác“. Thật ra tôi không biết. Thật đấy. Ngay cả bây giờ, sau khi đã qua cái tuổi bồng bột, chứng kiến nhiều mối tình tan rã, nhiều gia đình đổ vỡ, tôi vẫn không biết tha thứ hay dứt khoát, điều nào ít đau đớn hơn?
Nhưng tôi nghĩ, một khi người đàn ông đã thay lòng và muốn bông bỏ, mọi cố gắng đều là vô ích. Có thể, sau đó, anh ta cảm thấy hối hận vì quyết định lúc ấy. Nhưng chờ đến khi đó, thì bạn cũng đã nguôi ngoai và tìm được tình yêu mới.
Lúc này, bạn tôi đã có thể bình tĩnh nhìn lại cuộc hôn nhân cũ và buông bỏ: “Tao thật sự thấy may mắn. Nếu lúc đó, anh ấy cho tao một tia hy vọng khiến tao không nỡ buông tay thì chắc tao không ngóc đầu dậy nổi“.
Thế nên, buông bỏ đúng lúc cũng là một loại hạnh phúc.
Mình có người bạn đã qua 1 đời vợ. Vợ anh ấy ngày xưa vừa vui vẻ, vừa dễ thương. Nhưng sống với ảnh một thời gian thì trở nên nóng nảy, không còn biết cười là gì. Thế là bỏ nhau. Rồi anh cưới vợ hai, người vợ hai cũng giống người vợ đầu. Từ một người vui vẻ, trở thành người bi quan, cáu gắt, đánh mất bản thân mình. Nhưng khổ hơn là cô vợ sau yếu đuối hơn, mãi chẳng dứt được anh này.
Ảnh tâm sự, ảnh nói cũng biết bản tính mình trăng hoa, cũng biết vợ mình khổ, nhưng bản thân không dứt được thói quen kia. Vợ ảnh càng nhân nhượng thì ảnh càng lấn tới. Vừa không muốn mất vợ, cũng chả muốn mất các mối quan hệ mập mờ kia bởi “nó vui và thú vị”.
Với tư cách là người bạn, mình chỉ có thể khuyên ảnh một là phải sửa đổi thói quen, hai là bỏ vợ luôn để sống theo bản năng cho khỏe.
Thực ra là người ngoài cuộc, lời khuyên rất dễ nói ra. Nhưng là người từng trải, từng đau đớn, từng yêu, từng hận, mình biết, nói là 1 chuyện còn làm là một chuyện khác.
Đối với đàn ông, 1 vợ là không đủ
Còn đối với phụ nữ, 1 người chồng cũng không đủ
.
.
.
.
Còn phải là 1 người bạn, 1 người tri kỷ…