Nếu ai đó có hỏi tôi mơ ước điều gì? Tôi cũng không dám chắc nữa. Trước đây, cũng như những người bạn học văn chương, tôi cũng có mơ ước viết sách, truyện, sáng tác văn học… Có lẽ đó là ước mơ của hầu hết những người yêu thích đọc sách và viết lách.
Viết là đam mê và sở thích của mình, nhưng có nhiều khi dường như mạch văn chương của tôi đã cạn kiệt
Thế nhưng, nếu hồi bé, tôi có thể sáng tác ra hàng chục bài thơ mỗi tuần, làm văn, viết thư, kể chuyện đủ loại… thì càng lớn tôi lại càng “bí”. Làm thơ thì không đủ “ướt át”, sáng tác truyện thì không đủ cảm hứng. Cứ thế, tôi chả có một tác phẩm nào để có thể tự hào mình cũng là dân văn.
Tôi cứ nghĩ rằng, sở dĩ tôi không thể viết được một câu chuyện nào hay một bài thơ nào là bởi vì tôi bận. Vì thế, tôi tự nhủ, sau này, khi đã có đủ tiền và thời gian, ví dụ sau khi nghỉ hưu chẳng hạn, tôi sẽ viết sách.
Ừ, suy nghĩ thì hay lắm. Nhưng thật ra, càng già tôi lại càng thấy rằng viết lách không đơn giản là mình muốn là được. Nhiều lúc không phải viết hay là có thể viết truyện, bạn phải có vốn sống, bạn phải có trải nghiệm, phải suy nghĩ, và hơn hết là bạn phải có đầu óc tưởng tượng phong phú. Mà hình như những điều đó tôi đã làm rơi rớt hết khi bước chân vào cuộc sống.
Vì thế, dù làm trong lĩnh vực báo chí, truyền thông gần 20 năm nhưng tôi vẫn loay hoay với suy nghĩ: Tôi sẽ viết gì? Đâu là câu chuyện của tôi?
Và không biết những bạn content khác như thế nào chứ riêng tôi thì có hứng tôi mới sáng tác được. Trước đây tôi nghĩ nghệ thuật là như vậy, nó phải tuôn trào từ hứng thú của bản thân. Nhưng sau này, tôi biết rằng, rất nhiều tác giả nổi tiếng trên thế giới, họ viết lách như một thói quen. Họ hăng hái làm việc hàng ngày, khi có hứng và cả khi không có hứng. Có lẽ chính vì vậy, việc lao động miệt mài như vậy khiến họ luôn luôn suy nghĩ ra đề tài. Bởi họ không phải ngồi suy nghĩ xem mình nên viết gì, mà họ bắt đầu từ những đề tài nảy sinh trong chính đầu óc của họ.
Trong khi đó, tôi toàn viết khi suy nghĩ trong đầu óc quá mông lung, stress, hay có tâm sự. Khi trong lòng buồn, tâm sự chất chứa nhiều, tôi viết rất hăng. Tôi có thể đánh máy liên tục 2.000 – 3.000 chữ trong vòng 2-3 tiếng. Nhưng nếu tôi thảnh thơi, tôi bình tâm thì cả ngày tôi chả đẻ ra được chữ nào. Thật tình…
Khi bắt tay làm blog, tôi cũng nghĩ mình sẽ có nhiều cái để viết, để tâm sự với bản thân, tìm lại chính mình… Thế nhưng được một tuần đầu thì tôi cạn kiệt ý tưởng. Có ngày bật máy tính lên mà tôi chả biết làm gì, bắt đầu từ đâu. Một phần là không tìm được hứng thú, phần lớn khác là do kiến thức của mình chưa đủ sâu để biên tập một bài content hoàn chỉnh, có ý nghĩa đối với người đọc.
Thế là tôi bắt đầu lập bảng kế hoạch, tìm kiếm đề tài. Với cách này, tôi có động lực để làm việc hơn. Tôi bắt đầu không xem việc viết lách chỉ để giải tỏa cảm xúc bản thân mà còn là để trau dồi khả năng viết lách và thực hiện hóa ước mơ của mình.