Đọc - Ăn - Chơi

Vì sao nhiều người thích đọc ngôn tình, kể cả khi đã ngoài 40?

Published on

Có thể nói, đọc truyện là sở thích từ hồi nhỏ của tôi. Hồi nhỏ thích truyện tranh, lớn tí thì tiểu thuyết, giờ 40 tuổi rồi vẫn thích các thể loại ngôn tình.

Nhớ hồi đó, mỗi ngày mẹ cho 2.000đ ăn sáng, vậy mà tuần nào cũng cố nhịn ăn vài bữa để có tiền mua cuốn truyện tranh. Hồi đó, truyện tranh Nhật Bản mới vào Việt Nam với các tác phẩm kinh điển như Đô-rê-mon, 7 viên ngọc rồng… nên đứa nào cũng mê mẩn. Mỗi tuần ra 1 tập, mỗi tập 3.500đ. Thế là phong trào nhịn ăn sáng mua truyện tranh lan rộng trong đám bạn nhóc tôi.

Tôi là đứa hay hạ huyết áp và thường xuyên trúng gió nếu nhịn ăn. Thế nhưng, vì truyện tranh tôi vẫn phải cắn răng cố gắng. Tuần nào mà không có tiền mua truyện là bứt rứt lắm, đau khổ lắm, phải chạy vạy mượn bạn bè.

Cả gia tài tôi lúc ấy là kệ truyện tranh mà tôi nâng niu hết mức. Từ cuốn truyện đầu tiên được mua, tôi nhớ đó là hồi học lớp 3 hay lớp 4 gì đó, cho đến khi tôi chuẩn bị đi học Đại học tổng cộng gần 500 cuốn, bao gồm đủ các bộ truyện nổi tiếng như: Dấu ấn rồng thiêng, 7 viên ngọc rồng, Teppi, Tiểu Thư Nhu Đạo, Subasa, Mặt Nạ Thủy Tinh… và cả bộ Harry Potter thời kỳ đầu tiên nữa…. Với một đứa nhỏ thập niên 80-90 thì tôi cho rằng đây là điều không dễ dàng.

Nói nhiều, nói dài như vậy để mọi người hiểu là tôi thích đọc truyện cỡ nào. Ấy vậy mà giờ, đầu bù tóc rối đã nhiều năm lắm rồi tôi chả mua cuốn truyện nào. Chủ yếu là do sinh viên hồi đó nghèo, thuê cái phòng nhỏ không có chỗ để nên tôi cũng hạn chế mua. Sau này thì có đọc truyện online nên lại hay đọc trên điện thoại, trên máy tính… Cũng vì thế, tôi mới bắt đầu biết đến dòng truyện trên mạng.

Đọc truyện trên mạng thì tất nhiên không trau chuốt bằng đọc trong sách rồi. Nhiều diễn đàn hay trang truyện các editor chắc cũng còn nhỏ, vốn liếng ngoại ngữ cũng không giỏi nên nhiều cuốn sách dịch ra nghe rối rắm, tối nghĩa, có nhiều bộ editor “non” tay đến độ dịch nguyên Hán Việt ra khiến đọc như ăn cơm sống. Ấy thế nhưng, với cái đứa dễ dãi như tôi thì đôi khi tôi chịu đựng được hết, miễn là được coi xem diễn biến câu chuyện kia sẽ diễn ra như thế nào.

Nếu như hồi xưa đọc truyện tranh Nhật nên cũng biết đôi chút các thể loại truyện tranh thì qua dòng truyện trên mạng lại thấy chủ yếu là truyện của các nhà văn Trung Quốc với đủ thể loại: ngôn tình, sủng, ngược, sắc, trọng sinh, trinh thám, huyền huyễn, tiên hiệp… Ôi cũng đau đầu không kém truyện tranh Nhật chứ chả chơi.

Nói lan man nãy giờ, giờ mình nói về cái tiêu đề: lý do vì sao mình, một cô gái có trái tim 18 tuổi trong thân hình bà cô 40 tuổi, vẫn mải mê với ngôn tình. Đó là vì ở đó có cuộc sống và 1 tình yêu mà mình mơ mộng. Ừ, có lẽ tâm hồn mình mơ mộng thiệt, vì vậy đã có lúc cảm thấy thất vọng với tình yêu mà đặc biệt là tình yêu sau khi cưới. Thấy mình không phù hợp với cuộc sống của một người vợ, một người mẹ. Vẫn cứ muốn 1 tình yêu cháy bỏng, yêu như thuở mới yêu. 

Và khi cuộc sống đã có quá nhiều bất hạnh, tình yêu đã có quá nhiều dối trá thì con người cần tìm một nguồn an ủi khác. Và đọc truyện ngôn tình chính là một cách để tiếp tục nuôi dưỡng tâm hồn, để tiếp tục tin và hy vọng vào một tình yêu cổ tích. Rồi trái tim sẽ vui trở lại… 

Thế nhưng thật ra, càng đọc thì dường như mình càng xa rời thực tế. Đây dường như chỉ là một cách để trốn tránh những vấn đề của bản thân. Tôi từng có thời gian nhiều năm sống trốn tránh như thế khi cảm thấy bất lực, không biết giải quyết như thế nào với cuộc sống của bản thân. Tôi để bản thân trôi qua từng ngày mờ mịt, không mục đích, nghĩ rằng thôi thì cứ thế mà sống qua ngày. 

Nhưng sau vài năm, cuộc sống vẫn bế tắc như vậy. Bởi thực sự vấn đề vẫn nằm ở đó. Nếu không giải quyết thì vấn đề nhỏ sẽ hóa lớn và đến khi nhận ra thì đã quá muộn màng. Vì thế, tôi thật sự khuyên những ai nếu tìm đến truyện, sách hay bất kỳ thú vui nào để quên đi thực tại thì nên dừng lại.

Đây chỉ là một biện pháp thức thời, không thể lâu dài và càng không thể giúp bạn giải quyết vấn đề của mình. Hãy quay lại tìm hiểu chính bản thân mình, tìm cách yêu thương bản thân mình, và rồi bạn mới có thể giải quyết các vấn đề của mình. Khi đó, bạn mới thực sự thoát ra được những bế tắc, mệt mỏi… 

Dĩ nhiên, điều đó không có nghĩa bạn không nên đọc truyện, bạn hãy cứ đọc thể loại nào mình thích. Chỉ là đừng bao giờ lấy việc đọc truyện để trốn tránh hiện thực, hoặc quá mơ mộng mà nghĩ rằng đời sẽ giống truyện như tôi…

Click to comment

Copyright by Vui Sống -Publish & Editor Phương Uyên - Web by Ricky