Mỗi cuộc gặp gỡ, chia ly trong cuộc đời này hẳn là đều phải có nguyên do của nó. Phải chăng vì sự đến – đi không ngừng nghỉ của các mối quan hệ khiến người trưởng thành hay cảm thấy cô đơn không? Bởi vì sự chia xa khiến họ sợ mình bị đau thêm một lần nữa, họ cảm thấy những người xung quanh họ không đáng để đặt niềm tin?
Tôi thì cho rằng sự cô đơn của tuổi trưởng thành đôi khi chỉ vì chúng ta tự vẽ cho nó thêm những phức tạp. Ta cô đơn chỉ vì ta chưa tìm được đúng người để chia sẻ mà thôi. Những người có cùng tần số rung động thì sẽ thu hút nhau hay ở chung một tầng thực tại. Khi không chung quan điểm, tư tưởng thì sự chia ly hẳn là điều tất yếu, hoặc người khác cảm thấy họ không phù hợp để đi cùng bạn mà thôi.
Chúng ta thường hay cảm thấy hụt hẫng vì sự ra đi của ai đó, bạn bè hay người mình yêu…Vì sao mà chúng ta vốn là những người xa lạ trở nên thân thiết, nhưng lại từ thân quen trở thành người dưng? Chúng ta dành quá nhiều thời gian để nghĩ về những người đã rời đi, nhưng có bao giờ bạn cảm ơn những người vẫn ở lại không?
Đó là cha mẹ – những người yêu thương bạn vô điều kiện, nhưng bạn đã bao giờ chia sẻ những gì đang xảy ra với mình cho họ nghe chưa?
Đó là chính bạn – người sẽ đồng hành với bạn trong suốt cả cuộc đời này. Bạn đã bao giờ tự nói chuyện với chính mình, coi chính mình như một người bạn tâm giao chưa?
Có thật là xung quanh bạn không có lấy một người lắng nghe tâm sự mỗi khi bạn buồn không? Bạn sợ rằng bạn làm phiền người khác, sợ người khác không hiểu được tâm tư của mình. Vậy đã bao giờ bạn thực sự chia sẻ chưa hay chỉ đánh giá theo hướng chủ quan của mình mà thôi?
Tôi không có nhiều bạn bè. Cũng có nhiều người bạn đã từng thân thiết, kể với nhau hàng ti tỉ những thứ trên đời, nhưng một cách nào đó chúng tôi lặng lẽ xa nhau mà không một lời từ biệt; có những người bạn xuất hiện trong list friend, chấm xanh vẫn sáng, hằng ngày vẫn online nhưng chẳng bao giờ tương tác. Nhưng không sao cả, tôi vẫn cảm thấy biết ơn vì họ đã từng đi cùng tôi và cho tôi thật nhiều niềm vui.
Người ta hay nói rằng cánh cửa này khép lại sẽ có cánh cửa khác đang mở ra. Có những người vẫn luôn luôn ở đấy, lặng yên lắng nghe những gì tôi kể, cùng tôi nghe một bản nhạc, chia sẻ với tôi những viên kẹo ngọt nào, đọc những bài viết của tôi…Với tôi, hiện tại như thế là đủ. Sau tất cả, tôi cảm ơn vì bạn vẫn luôn ở đấy, để khi ngoảnh đầu lại, tôi vẫn cảm thấy mình còn một chỗ dựa.
Cảm ơn bạn vì dẫu có hàng trăm lý do để ra đi vẫn lựa chọn ở lại. Quả thực, giống như người ta vẫn nói: “Gặp nhau là do ý trời, có muốn ở lại hay không là do ý người..”