Sau những ngày làm việc vất vả, có những lúc thèm cảm giác yên ả: ngồi thảnh thơi ngắm mưa rơi, uống ly trà, thưởng thức một bài nhạc… Lúc này, tâm hồn thật sự bình yên và hạnh phúc.
Ngày còn nhỏ, nhìn trên tivi những cô chú mặc những bộ đồ đẹp, ngồi trong văn phòng máy lạnh, tay bấm laptop… tôi thấy thật thích và ao ước trở thành những con người sành điệu và thành đạt ấy.
Và lớn lên, tôi thực sự đã trở thành một trong những nhân viên văn phòng như thế. Tôi cảm thấy cảm giác thành tựu khi công việc tất bật, luôn tay luôn chân.
Thế nhưng, có nhiều lúc tôi cũng cảm thấy thực sự mệt mỏi. Có nhiều lúc, tôi cảm thấy công việc gần như chiếm hết thời gian và sức lực của tôi.
Đến khi lập gia đình, có con thì tôi càng cảm nhận rõ sự tất bật đã lấy đi mọi thứ của mình: niềm vui, mơ ước, thời gian, sức khỏe…
Và tôi thực sự muốn được nghỉ ngơi, muốn có vài ngày yên ả cho riêng mình để làm những việc mình thích như: đọc sách, xem phim, nghe nhạc hay đơn giản là ngủ nướng đến trưa. Những việc ấy hẳn đơn giản khi bạn còn độc thân và chưa nhiều vướng bận. Thế nhưng, đối với một người phụ nữ có con nhỏ, thì đó thực sự là một điều xa xỉ.
Ngồi một mình lặng im cũng là cách giúp ta cân bằng lại cảm xúc, tìm sự bình yên trong tâm hồn
Trong một bài phân tích mới đây, tôi thấy được rằng sự bận rộn khiến con người ta trở nên quá tải, mệt mỏi. Điều này không chỉ gây hại cho cảm xúc, mà còn khiến sức khỏe suy sụp, tâm trí rã rời…
Vì thế, khái niệm “sống chậm” trở thành quen thuộc tại những thành phố công nghiệp lớn như Hà Nội hay TP.HCM. Bởi con người luôn cần có thời gian để tái tạo sức lao động, cũng như khiến tâm hồn mình tĩnh lặng. Con người thực sự cần được ở một mình vào một lúc nào đó.
Và một ngày yên ả có thể bắt đầu từ rất sớm: bên khung cửa sổ, chúng ta ngồi ngắm bình minh đang từ từ nhuộm màu bầu trời phía trên những ngôi nhà bên kia đường và dần tắt. Chúng ta dành một phần của buổi sáng để sắp xếp lại tủ lạnh, gấp khăn trải giường, xếp chăn, ủi một vài chiếc khăn ăn và sắp xếp chúng thật gọn gàng. Có thể lần sau, chúng ta sẽ lục tung tủ quần áo của mình và loại bỏ những bộ quần áo ta đã chưa mặc trong nhiều năm. Cuối cùng thì chúng ta cũng mang lại trật tự và hòa hợp cho cuộc sống quanh quẩn trong nhà.
Khi làm những việc đơn giản, chúng ta có thể gỡ rối những suy tư và cảm xúc của mình. Khi chúng ta say mê với công việc, chúng ta không thể nhận biết đúng những chi tiết về trạng thái cảm xúc của bản thân hoặc những gì đang diễn ra trong tâm trí mình. Bây giờ chúng ta mới bắt đầu chú ý hơn: tại sao chúng ta lại chấm dứt quan hệ với người bạn đó vào năm ngoái? Có lẽ nào chúng ta chưa bao giờ thích nhau? Chúng ta cảm nhận thế nào khi kết giao cùng họ? Đúng theo lý tưởng thì chúng ta thực lòng muốn làm bạn với ai? Và điều gì ở họ hấp dẫn ta?
Buổi chiều ta đi dạo một mình. Ta đi ngang qua một bức tường gạch cũ mà trước đây ta hầu như không hề nhận ra, rằng nó đã bị nắng mưa phong hóa và lấm tấm một lớp địa y màu vàng. Nó đã tồn tại bao lâu rồi, và điều gì đã xảy ra với những người xây dựng nó? Có lẽ ban đầu nó khá cứng và thô, thời gian cũng khá tử tế với nó.
Chúng ta dừng lại để quan sát kỹ một tán cây; những cành cây trông có vẻ trơ trụi, nhưng khi lại gần ta có thể thấy rõ những ngọn xanh đầu tiên nhỏ xíu, bắt đầu nhú ra từ những cái chồi màu nâu. Nếu so với trước đây chúng ta chỉ có thể ghi nhận những thay đổi lớn, thì giờ đây, ta đang ghi nhận những chi tiết đẹp đẽ, những thay đổi tinh tế từng giây, từng phút, từng ngày, từ mùa này sang mùa khác.
Trong những ngày sống chậm rãi, yên ả đó, chúng ta có thời gian và sự kiên nhẫn để nhận ra những gì thoạt đầu trông có vẻ là những nguồn vui nho nhỏ. Và khi trân trọng chúng, ta sẽ nhận ra chúng thực sự to lớn và quý giá biết bao–và chúng ta đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ khi mải chìm đắm trong sự bận rộn đến kiệt sức.
Sau bữa ăn tối nhẹ, chúng ta nằm ngâm mình trong bồn nước nóng. Khi cơ thể thư giãn và tâm trí được xoa dịu, chúng ta suy ngẫm về những gì chúng ta thực sự muốn làm với cuộc đời mình. Thay vì là những tham vọng thông thường đã từng thúc đẩy chúng ta, chúng ta trở nên nhạy cảm với những khát khao đích thực của mình. Nó có thể là đam mê hội họa; làm sao để cải thiện mối quan hệ của chúng ta với mẹ; loại công việc nào có thể khiến ta mãn nguyện nhất; mối quan hệ nào có thể thực sự khiến đời bạn tươi sáng hơn? Chúng ta bắt đầu tìm hiểu xung quanh lãnh thổ bị bỏ quên của những nhu cầu và khao khát của mình và bắt đầu suy nghĩ về cách phát triển chúng trên thực tế.
Chúng ta ngủ sớm để ta sẽ có cảm giác sảng khoái khi thức dậy vào buổi sáng. Trong những phút trước khi ngủ, hãy lật lại những kỷ niệm của chuyến đi từ nhiều năm trước. Hãy nhớ lại cách cư xử đáng mến của một người phục vụ, hoặc niềm vui khi mở tung cửa sổ vào buổi sáng và nhìn xuống một con phố hẹp dẫn ra biển. Hãy tận hưởng sự yên ả mà không cần phải đi bất cứ đâu cả – cuộc sống của chúng ta đã phong phú và rộng lớn lắm rồi.