Chia sẻ

Chồng nhậu: Ở lại vì gia đình hay ra đi để sống?

Published on

Chồng uống rượu không sai. Sai là khi anh ta để con ngủ lại nhà cô giáo vì mải nhậu, không nghe 72 cuộc gọi từ vợ và giáo viên. Khi một người đàn ông quên mất mình là cha – chỉ vì vài ly rượu – thì người vợ nên làm gì? Ở lại vì yêu, hay ra đi để sống?

Chồng nhậu quên đón cả con

Trong một tập phát sóng gần đây của chương trình Chị Em Gỡ Rối, câu chuyện của chị A – một người mẹ – đã khiến nhiều khán giả bức xúc và xúc động. Chị kể về chuyến công tác đến Hòn Bảy Cạnh (Côn Đảo), nơi không có sóng điện thoại. Khi vừa có sóng trở lại vào sáng hôm sau, chị vội vã gọi về hỏi thăm con thì tá hỏa: chồng chị – người được giao nhiệm vụ đón con – đã… quên khuấy chuyện ấy sau một đêm say xỉn. Cô giáo gọi tới 72 cuộc nhưng không ai bắt máy. Kết quả, đứa trẻ phải ngủ lại nhà cô giáo.

“Tôi tức đến phát điên,” chị A chia sẻ.

Không ít khán giả đồng cảm với cảm giác uất nghẹn này. Bởi nếu một người đàn ông có thể quên đón con – không phải vì tai nạn hay khẩn cấp, mà chỉ vì… nhậu – thì rõ ràng, trách nhiệm làm cha trong anh ta đã không còn hiện diện.

Khi rượu bia không chỉ là một cuộc vui

Tại trường quay, ca sĩ Hải Yến nhớ lại tuổi thơ mình – với người mẹ đội mưa về nhà sau khi sinh, chỉ để thấy cha mình nằm sõng soài giữa sân vì say rượu. Từ đó, cô đặt ra nguyên tắc: không yêu người đàn ông hay nhậu. Dù điều đó khiến chồng cô đôi lúc bị “ra rìa” trong công việc, nơi các cuộc rượu thường được coi là phương tiện giao tiếp, nhưng với cô, sự bình yên gia đình quan trọng hơn những mối quan hệ ngoài xã hội.

Tiến sĩ tâm lý Tô Nhi A nhìn nhận khách quan hơn: “Rượu bia không có lỗi. Lỗi là ở con người – khi không biết kiểm soát và để rượu xóa nhòa trách nhiệm của mình.”

Theo bà, “tửu nhập tâm như hổ nhập lâm” – khi cơn say xâm chiếm ý thức, thì đạo đức, bổn phận, tình cảm đều bị che mờ. Và nếu điều đó xảy ra thường xuyên, nó sẽ không còn là “sự cố cá biệt” mà trở thành một hành vi mang tính hệ thống – lặp lại, cố chấp và bất chấp.

Người vợ không muốn làm “hung thần” trong mắt chồng

Chị B – một khán giả gửi thư về chương trình – chia sẻ nỗi niềm khác: chị bị gán mác “hung dữ”, “kiểm soát chồng” chỉ vì… quá lo. Mỗi khi chồng đi nhậu, chị gọi điện hỏi han, nhắc nhở, tìm quán, tìm bạn – bởi lẽ anh thường say tới mức gục tại bàn, không tự về được. Nhưng khi tỉnh táo, chồng chị lại than thở với bạn bè rằng vợ quản lý, không cho tự do, khiến chị trở thành đề tài bàn tán trong công ty.

“Tôi muốn đến tận bàn nhậu giải thích, nhưng lại sợ làm anh mất mặt,” chị B viết.

Tình cảnh này không hiếm: nhiều người vợ không mong trở thành người gắt gỏng, nhưng họ buộc phải mạnh mẽ vì cảm giác lo sợ – sợ chồng gặp tai nạn, sợ gia đình tan vỡ, sợ con chứng kiến cảnh cha bê tha.

Khi nỗ lực của vợ không thể “độ” được sự vô tâm

Tiến sĩ Tô Nhi A đưa ra lời khuyên thực tế: gọi điện, tranh cãi, khuyên nhủ trong lúc chồng đang say hoàn toàn vô ích. “Khi người đàn ông đã vào bàn nhậu, anh ta như bước vào một thế giới khác. Mọi lời đạo lý lúc ấy chỉ là tiếng gió,” bà nói.

Thay vào đó, bà gợi ý người vợ nên hành động lặng lẽ và thông minh hơn: ghi lại hình ảnh chồng từ lúc bước ra khỏi nhà với dáng vẻ phong độ, đến khi gục trên bàn ăn – để khi tỉnh táo, anh ta nhìn lại mình. “Đó là cách duy nhất khiến anh ta tự thấy mình đáng xấu hổ – chứ không phải vì vợ mắng,” tiến sĩ nhấn mạnh.

Ly hôn vì chồng nhậu – có đáng?

Câu hỏi được đặt ra: Có nên ly hôn vì chồng nhậu?

Câu trả lời không đơn giản. Rượu bia có thể là chất xúc tác để kết nối công việc, nhưng nếu nó trở thành cái cớ để phủ nhận vai trò làm cha, làm chồng, để coi thường vợ, để rời bỏ trách nhiệm, thì nó đã biến thành chất độc của gia đình.

Ly hôn, khi đó, không còn là sự thất bại – mà là một giới hạn cần thiết cho lòng tự trọng.

Ca sĩ Hải Yến cho biết, nếu rơi vào tình cảnh đó, cô sẽ không nhịn lần thứ hai. “Phải có một lần làm rõ – để xem người đàn ông có đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm không. Nếu không, thì buông tay là giải pháp ít tổn thương hơn về sau.”

Giữ hay buông – điều gì quan trọng hơn?

Hôn nhân không thể tồn tại nếu chỉ một người cố gắng. Và càng không thể tồn tại nếu cố gắng ấy bị coi là “làm phiền”, là “kiểm soát”, là “hung dữ”.

Giữ, chỉ khi người kia xứng đáng để cùng giữ. Còn nếu ở lại chỉ để cam chịu, để con cái lớn lên trong hình ảnh một người cha say xỉn, một người mẹ căng thẳng – thì buông tay, đôi khi là sự bảo vệ lớn nhất dành cho chính gia đình ấy.

Lời kết

Rượu, nếu uống có chừng mực, có thể là một phần của văn hóa. Nhưng khi rượu che mờ ý thức, phá hủy tình yêu, gây tổn thương cho người thân – thì nó trở thành kẻ thứ ba trong hôn nhân.

Ở lại hay ra đi – phụ nữ đều phải trả giá. Nhưng sống trong nỗi lo sợ và tổn thương thì cái giá đó quá lớn.

“Điều đáng tự hào không phải là tửu lượng cao, mà là biết giữ gìn sự bình an cho bản thân và những người mình yêu thương.”
Tiến sĩ Tô Nhi A

 

Click to comment

Copyright by Vui Sống -Publish & Editor Phương Uyên - Web by Ricky