Bài nổi bật

Được sống đã là một món quà

Published on

“Được sống đã là một món quà”. “Xin đừng lãng phí nó”.

Dòng status của Tommy Rivs bắt đầu và kết thúc như vậy. Anh là vận động viên chạy bộ đường dài tôi theo dõi trên Instagram. Tôi thích anh đơn giản vì… cách anh phối đồ, và vì thân hình săn chắc của anh mà tôi ao ước trở thành. Cách đây gần một năm, anh làm tôi sốc khi đăng bức ảnh với vô số ống nối trên cơ thể gầy nhom trong bệnh viện. Anh bị mắc một loại ung thư hiếm gặp. Tôi sững sờ vì thường ngày thấy anh tươi trẻ, khoẻ khoắn với hình ảnh chạy bộ miệt mài, mạnh mẽ, đẹp mắt. Anh chiến đấu với ung thư gần một năm. Trong status mới, anh nói:

“Ung thư thật tàn nhẫn. Không ai thắng cuộc chiến đó. Một số người trong chúng ta sống và một số người trong chúng ta chết, nhưng không ai chiến thắng. Không ai “đá đít ung thư”. Ung thư đá vào mông bất cứ ai mà nó chọn”.

Mới đây đọc được status của Bình Bồng Bột về sự ra đi của hoa hậu Thu Thuỷ, cho thấy cuộc sống thật vô thường. Hôm nay lại đọc được status này của người tôi gặp hàng ngày trên mạng xã hội. Cảm thấy sự sống chết quá gần, nhất là trong đại dịch này.

Xin mượn Google Dịch viết lại status mà Tommy đăng vừa hôm nay:

Được sống đã là một món quà.

Tròn một năm kể từ đêm tôi và người bạn @derricklytle chạy ở Grand Canyon (Mỹ). Chúng tôi chạy vào khi trời chập tối, dự định chạy qua đêm đến North Rim rồi quay trở lại. Chạy được khoảng 5 tiếng đồng hồ thì tôi ngưng đổ mồ hôi. Hơi thở của tôi trở nên ngắn và khò khè và tôi bắt đầu loạng choạng. Tôi không thể cool down và sau đó cũng không thể warm up.

Tôi nằm ngửa trên bàn ăn ngoài trời ở trang trại và nhìn lên các vì sao. “Đây là nó.” Tôi nghĩ, khi tôi cảm thấy tim mình đập mất kiểm soát và tôi gặp khó khăn khi kiểm soát nhịp thở của mình. Có cảm giác như thần chết đang bay lượn ngay phía trên tôi, chờ đợi.

Những dòng thơ của T.S. Eliot xuất hiện trong tâm trí tôi và lặp đi lặp lại những gì tôi cho là suy nghĩ cuối cùng của mình: “Đây là cách thế giới kết thúc. Không phải một tiếng nổ mà là một tiếng rên.” Bằng cách nào đó, tôi cũng lết được ra khỏi Canyon trước buổi trưa ngày hôm sau, và Steph (vợ Tommy) bằng cách nào đó đã đưa tôi đến phòng cấp cứu khoảng một tháng sau đó.

Và sau đó thế giới của chúng tôi tan ra.

Ung thư thật thật tàn nhẫn. Không ai thắng cuộc chiến đó. Một số người trong chúng ta sống và một số người trong chúng ta chết, nhưng không ai chiến thắng. Không ai “đá đít ung thư”. Ung thư đá vào mông bất cứ ai mà nó chọn. Nó là một kẻ giết người tàn nhẫn, bừa bãi và là kẻ hủy diệt sự sống. Điều đó không có nghĩa là chúng ta không chiến đấu. Phải chiến đấu đến cùng. Nhưng chúng ta đừng nói rằng ai đó “đã thua trận” khi khi họ đang đếm những ngày sống cuối cùng.

Tôi đã trải qua một năm trôi qua lại giữa cuộc sống này và cuộc sống khác. Tôi đã cảm thấy màu sắc nhạt dần và cam chịu số phận đến nỗi nhiều lần tôi đã mất trí. Nhưng bằng cách nào đó, ngay cả khi tôi không muốn, Steph và gia đình tôi, bác sĩ và y tá của tôi, và tất cả các bạn, và ba chú gấu nhỏ (con của Tommy) của tôi, đều đã kéo tôi trở lại. Tôi không có lời nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Tôi không nghĩ rằng những từ đó thậm chí còn tồn tại.

Các bạn đã cho tôi một năm nữa khi mọi thứ lẽ ra phải kết thúc vào đêm đó trong hẻm núi. Tôi không biết mình sẽ nhận được bao nhiêu ngày hay năm nữa. Không ai trong chúng ta biết.  Thứ chắc chắn nhất là ngay lúc này. Khoảnh khắc này. Vì vậy, đừng lãng phí nó. Xin đừng lãng phí nó.

Hãy biết ơn. Hãy sống hết lòng. Hãy yêu hết mình. Hãy đam mê. (Be grateful. Live hard. Love hard. Rage a little in between).

Bài viết được đăng trên FB Nguyen Hai Dang

 

1 Comment

Copyright by Vui Sống -Publish & Editor Phương Uyên - Web by Ricky