(Doithaydoikhitathaydoi) – Cần lắm một tấm lòng
Tình hình dịch bệnh ngày càng căng thẳng, cũng là lúc con người bắt đầu bộc lộ bản chất của mình. Những người ngày thường hiền lành bỗng chốc trở nên hung hăng, hiếu chiến, sẵn sàng dẫm đạp lên người khác.
Nhưng cũng sẽ có những tấm lòng thơm thảo xuất hiện. Những con người mà ngày thường lãnh đạm, gặp nhau chỉ gật đầu xã giao nhưng đến lúc cần lại sẵn sàng nhảy vào giúp đỡ nhau mà không cần đền đáp.
Dịch bệnh khiến con người xích lại gần nhau với phương châm “lá lành đùm lá rách” (Doithaydoikhitathaydoi)
Chung cư tôi cách ly đến nay được gần một tuần. Việc phong tỏa diễn ra bất ngờ khiến nhiều người trở tay không kịp. Hầu hết chưa chuẩn bị gì về lương thực, thực phẩm, công ăn việc làm. Vì thế, mọi chuyện gần như đảo lộn cuộc sống của cả ngàn con người trong khu dân cư.
Đột nhiên, cái cộng đồng bình thường ít khi quan tâm đến nhau, thậm chí sát vách mình là ai cũng không biết… giờ lại trở nên xôm tụ, rôm rả. Mọi người chia sẻ nhau từng cọng rau, bịch gạo…
Nhiều người bỏ công bỏ việc kêu gọi từ thiện để có rau có gạo cho mọi người, sẵn sàng lao vào làm tình nguyện viên khiêng từng bịch đường, cân thịt cho các gia đình bị cách ly…
Thật đẹp và ấm áp tình người…
Đừng làm tổn thương nhau vì sợ hãi
Thế nhưng, mới đây, một việc khiến mình chạnh lòng. Đó là trong đợt xét nghiệm bắt buộc chung cư thì có vài hộ gia đình có thể vì ngại, vì sợ mà không đi xét nghiệm. Sai thì rõ là sai rồi, thế nhưng việc mọi người ném đá, sỉ nhục, thậm chí đưa thông tin, hình ảnh, số điện thoại lên group để cùng nhau bàn luận khiến tôi cảm thấy… khiếp sợ.
Cứ y như cái thời đấu tố mà tôi nghe từ thời cha mẹ mình, chứ không nghĩ đến giờ vẫn có. Tôi nghĩ, mình đang sống trong xã hội pháp trị, cái gì sai thì có luật xử, còn việc bôi nhọ, nói xấu, thậm chí bảo người ta… điên, khùng, hoang tưởng thì thật quá đáng. Đó không phải hành vi của những con người có văn minh nên đối xử với nhau.
Hay gần đây, tôi thấy trên mạng thông tin một cô gái nhỏ ẵm chú mèo cưng đi bác sĩ thì bị chặn lại, phạt, quay clip đưa lên mạng xã hội… như một chiến tích. Điều đó có gì hay mà quay? Chả lẽ bạn có thể ngồi trơ mắt nhìn một sinh mệnh ra đi mà không làm gì? Chả lẽ tấm lòng nhân ái của cô gái nhỏ là sai? Là đáng hứng chịu những lời sỉ vả, mắng chửi của các anh hùng bàn phím?
Đừng làm tổn thương lòng nhân ái của một con người. Xã hội này vẫn còn tồn tại chính là nhờ những tấm lòng nhân ái đó. Chứ ai cũng sắt đá, vô cảm, vì sợ chết mà bỏ mặc mạng sống của người khác thì thật đáng sợ. Đừng nói mạng người cao hơn mạng con vật. Khi đã chai sạn, con người còn tàn ác hơn cả thú vật.
Dĩ nhiên, giữa lằn ranh của sống chết, ai cũng ích kỷ, ai cũng thiên vị bản thân mình hơn. Nhưng hãy hiểu và sống với nhau bằng cái tâm, cái tình, thay vì đay nghiến, nguyền rủa thì hãy thông cảm và yêu thương nhau nhiều hơn.
Mình không bênh ai vì ai cũng có cái lý và không ai đáng bị lên án, nguyền rủa, chửi bới. Trong câu chuyện trên, người có lý, người có tình. Nếu đối xử nhẹ nhàng với nhau hơn, có lẽ mọi chuyện không xót lòng đến thế.
Dịch bệnh đã đáng sợ lắm rồi, con người đã hoang mang và dễ tổn thương lắm rồi. Vậy hãy đối xử với nhau một cách tôn trọng, đúng lý, hợp tình.
Người nghèo, kẻ yếu chính là người dễ tổn thương nhất
“Mình vừa nộp ngân sách 2tr khi đạp xe ra ATM rút tiền đây. Chứ hết tiền phải làm sao. Mình không bao giờ giữ nhiều tiền mặt cả. Anh áo xanh nói là phải chuẩn bị trước, thời điểm này không được ra ngoài.
Chốt đó chặn 24/24.
Nguyên một đám người la hét với mình như kẻ phạm tội đi ra ngoài gieo rắc bệnh tật vậy, trong khi mấy tháng nay mình toàn làm việc ở nhà.
Mình chạy xe đạp, họ lại khăng khăng mình ra ngoài tập thể dục, đi rút tiền mà sao không mang thẻ ATM?. Mình show tin nhắn đây, em vừa rút tiền đây.
Anh áo xanh thấy số dư tài khoản nhiều quá, có thể đóng góp cho ngân sách được đây nên giữ xe đạp, bằng mọi cách mời mình về kí biên bản.
Có một cô lớn tuổi đứng bên cạnh khóc lóc tội lắm mọi người, cô quỳ xuống trước mặt mấy người đó, gọi mấy người nhỏ hơn cô đến 20 tuổi “các chú tha cho con, con không có tiền đóng, các chú tha cho con về nhà” nhìn khổ thật. Mình đến đỡ tay kéo cô đứng dậy, việc gì phải làm như thế, nhưng cô không chịu đứng dậy. Mình nhận ra là hóa ra mình không hiểu người nghèo đâu, mình không ở trong vị trí của họ, người nghèo là những người dễ tổn thương nhất.
Đại dịch này càng không nên làm người nghèo. Nhìn thấy cảnh đó xong mình thề với lòng không bao giờ muốn làm người nghèo nữa.
Mình mệt nên đóng 2tr cho xong còn về nghỉ ngơi.
Có một cơn đại dịch khác trong 45 năm qua đã lấy đi lý lẽ ở một số người. Và vẫn chưa có thuốc chữa. Mình nhận ra bài học rồi, học phí 2tr.
Tuần trước, anh Vũ Linh dạy mình khi dính vào mấy chuyện này, cứ lễ phép hợp tác mà tươi tắn đưa tiền ra, sẽ được phạt khung nhẹ nhất? Lúc nghe ảnh nói câu này, mình có hơi cười cợt một chút. Bây giờ mình lại nghĩ có lẽ lần sau mình nên làm thế?”
Hãy đối xử tử tế, nhẹ nhàng với nhau để vượt qua dịch bệnh – Doithaydoikhitathaydoi
Đọc câu chuyện mới được bạn mình share trên Facebook tôi lại càng đắng lòng. Đúng là trong thời buổi nhiễu nhương, người già trẻ em, người nghèo… là những kẻ yếu thế và dễ tổn thương nhất. Mong rằng, con người giữ được phần “người” của mình, đừng để phần “con” lấn lướt đi.
Dịch bệnh còn dài và sẽ còn rất nhiều nỗi đau mà cả nhân loại phải gánh chịu. Hãy yêu thương nhau nhiều hơn, trao cho nhau những cái ôm, lời động viên, khuyên nhủ, chia buồn hơn là những lời chỉ trích, đay nghiến.
– Doithaydoikhitathaydoi –
Pingback: Nghe để giữ tâm hồn tĩnh lặng - Đời Thay Đổi Khi Ta Thay Đổi