Chia sẻ

Tôi sẽ không bao giờ động viên ai đó

Published on

Vài tháng trước, tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết (tôi không còn nhớ rõ tên) có một chi tiết khiến tôi vô cùng ám ảnh. Một người phụ nữ sau khi bị gia đình chồng ruồng bỏ, lặng lẽ ôm đứa con bé bỏng mắc bệnh tim bẩm sinh ra khỏi nhà, không tiền, không chỗ dựa, không công ăn việc làm, trong đêm tuyết rơi trắng xóa. 

Những người hàng xóm cũ đều trao cô ánh nhìn ái ngại và động viên cô: ”Cố gắng lên!”

Anh em ruột thịt của cô lúc nào cũng an ủi cô bằng câu: ”Cố gắng lên!”

Những người bạn thi thoảng gặp mặt cũng tặng cho cô một lời khuyên vô dụng tương tự: “Cố gắng lên!”

Một thời gian sau khi tìm được công việc toàn thời gian tại cửa hàng tiện lợi, đồng nghiệp biết tình cảnh của cô. Mỗi buổi sáng thay vì lời chào “Ohayo” (Chào buổi sáng), thì sẽ là “Ganbatte” (Cố gắng lên).

Cô không biết ý họ là mình phải cố gắng cỡ nào nữa. CÔ TỰ SÁT. 

Kể đến đây chắc chắn sẽ có nhiều người nghĩ: Trên đời nhiều tình cảnh thảm thương hơn, người ta còn vượt qua được. Tôi đồng ý, nhưng lại nói nè, đâu phải ai cũng bản lĩnh ngút ngàn như vậy đúng không? Bài viết này tôi chỉ dừng lại ở việc chia sẻ quan điểm về MẶT TRÁI CỦA BA TỪ “CỐ GẮNG LÊN!”.

Tôi thấy vậy nè, tất cả chúng ta, ai cũng sẽ “thủ sẵn” cho mình một vài câu cửa miệng. Và “Cố gắng lên” chắc chắn là một trong số ưu tiên hàng đầu khi ta cảm thấy rằng ta cần trao đi một lời động viên. Nhưng bạn tin không, “Cố gắng lên!” là ba từ VÔ DỤNG NHẤT TRÊN ĐỜI. Vì bạn đang (có thể vô tình):

PHỦ NHẬN MỌI SỰ NỖ LỰC CỦA HỌ

TẠO LÊN VAI HỌ MỘT ÁP LỰC KHỦNG KHIẾP

KHÔNG CHO PHÉP HỌ ĐƯỢC NGHỈ NGƠI

TỎ Ý ĐỒNG CẢM NHƯNG LÀ TẬN CÙNG VÔ CẢM

Tạo áp lực khác với tạo động lực. Có người ở bên cạnh ta những lúc khó khăn, chắc chắn là điều đáng quý và trân trọng. Nhưng mong người đừng làm tổn thương ai đó bởi những sự vô tâm không đáng có. “Cố gắng lên!” nó giống như một sợi dây thừng, thít chặt tâm can, thít chặt sức mạnh không cho phép người kia được giãy giụa, ràng buộc họ vào vòng quay bất tận của sự nỗ lực.

Tôi có một người bạn, vừa kết thúc mối tình bảy năm. Bảy năm đằng đẵng, bạn đủ hiểu có sức nặng cỡ nào phải không? Nếu là tôi hai năm về trước, tôi sẽ khuyên: “Cố gắng lên!”, “Quên nó đi!”, “Nó không xứng đáng”… Nhưng bây giờ ngẫm lại tôi thấy mình thật tàn độc, tôi dựa vào cái gì mà ép người ta quên đi? Tôi dựa vào giới hạn nào mà ép người ta cố thêm một chút? Lần này tôi chỉ nhắn cho cô ấy vỏn vẹn vài câu: “Khóc lớn lên, tới khi mày chán. Rồi nghỉ ngơi, hay làm bất kì điều gì mày muốn, trừ nghĩ quẩn. Tin tao đi, những gì ta yêu thương nhất cũng sẽ có ngày mất đi, nhưng tình yêu chắc chắn vẫn ở lại dưới một hình hài khác”.

Vậy nên, sau này, tôi sẽ không bao giờ động viên ai đó với ba từ “Cố gắng lên!”, nếu người đó thực sự cần một lời khuyên. Tôi có thể lặng yên kế bên họ, có thể khóc cùng họ, nhưng tuyệt đối không động viên bằng ba từ vô dụng ấy. 

Bởi tôi hiểu rằng, khi ai đó ngã xuống nước, điều quan trọng hơn cả là cứu họ lên bờ, chứ không phải dạy họ tập bơi.

Theo Thia Matcha

 

Click to comment

Copyright by Vui Sống -Publish & Editor Phương Uyên - Web by Ricky